Trong dòng chảy hối hả của thế giới văn minh ngày nay, nơi công nghệ kết nối mọi thứ chỉ qua một cú chạm và tiện nghi dường như vô tận, con người chúng ta lại ngày càng chìm sâu vào nỗi bất an âm ỉ, như một dòng sông ngầm ăn mòn nền tảng cuộc sống. Vì sao càng văn minh, con người càng bất an? Đó không chỉ là câu hỏi triết lý, mà là thực tế phũ phàng mà ai cũng từng cảm nhận: chúng ta có nhiều lựa chọn hơn bao giờ hết, nhưng lại mất phương hướng giữa chúng; có kiến thức khổng lồ, nhưng thiếu sự khôn ngoan nội tại; có sự giàu có vật chất, nhưng tâm hồn ngày càng nghèo nàn. Văn minh mang đến tiến bộ, nhưng đồng thời cũng tạo ra khoảng trống lớn lao – nơi con người tha hóa khỏi chính mình, chạy theo những ảo tưởng bên ngoài mà quên lắng nghe tiếng gọi từ sâu thẳm. Nỗi bất an này lan tỏa qua mọi khía cạnh: từ cách sống hàng ngày, học tập, làm việc, quản lý tiền bạc, xây dựng gia đình và nuôi dạy con cái, đến những câu hỏi lớn lao về ý nghĩa tồn tại. Nó chạm vào nỗi lo chung của xã hội hiện đại – nơi mọi người dường như đang sống, nhưng chưa thực sự sống. Hành trình tỉnh thức bắt đầu từ đây: nhận ra bất an không phải kẻ thù, mà là lời mời gọi nhìn sâu hơn vào chính mình, để chuyển hóa nó thành năng lượng sống động, mở ra con đường sống tự do và ý nghĩa hơn.